Rất ít người đàn ông thoạt nhìn lại vô tình áp đặt nhiều cảm giác cho những người xa lạ … khó ưa và đáng sợ như Việt Anh. Một buổi chiều giữa tháng 3, trợ lý giám đốc của 5b Wuxi vừa kết thúc một buổi xây dựng lại “Thunder”. Chỉ có cái đầu hói nay đã hoàn toàn hói, vẫn cái dáng đi chậm rãi, cái nhìn chằm chằm, nụ cười nửa miệng đặc trưng của người làm nghề soạn thảo ban đầu, trái ngược với sự chân thành, cởi mở khi trò chuyện. Anh ấy luôn công bằng với những trải nghiệm của mình.
Nghệ sĩ Việt Anh
Người lương thảo khắc nghiệt trong vở kịch cuộc đời, người anh hùng đồng cảm trong đêm khuya, người đàn ông ngũ hành tâm hồn ở cổ trang Hoài Lâm … Nghệ sĩ … Thế hệ vàng nghệ sĩ sân khấu kịch phía Nam có được “ghim” vào lòng ngưỡng mộ của khán giả, là hình mẫu cả đời của họ. Nghệ sĩ tựa đầu vào cố Ngũ Lục: “Hãy nói cho tôi biết hành động của bạn và tôi sẽ cho bạn biết cuộc đời của bạn”. Sáng nay, tôi vội vàng bước xuống xe, nhặt chiếc máy cắt giấy màu cam rơi trên đất cho cô ấy giữa đường rồi vội vàng rời đi mà không kịp nói một lời cảm ơn. Khi được hỏi về sự cô đơn hiện tại, chàng trai mạnh mẽ bật khóc như một đứa trẻ. Vậy Việt, anh ta có phải là một người chồng hờ hững? Lòng tốt không thể cùng tồn tại với sự lãng mạn? Nghịch lý của số phận là gì? Khi đối mặt với hôn nhân và hạnh phúc cũng trớ trêu như bên ngoài lẫn bên trong của anh? Hay vì anh ấy không lạnh nhưng đôi vai anh ấy lại còng xuống, và đôi mắt đờ đẫn đã có chút hằn học? – Vai trò người soạn thảo của bạn lần này khác với Thunder Dance như thế nào? – Chắc tôi không đồng ý thôi đóng vai người soạn thảo, nhưng làm … lỗ. Này, đừng tưởng cậu bé nhà nghèo hèn, tham lam là chán. Một người như vậy, liệu bạn có dám mở rộng vòng tay khi thị trường gặp khó khăn? Tôi đã vội vàng đến mức phải thể hiện tính hai mặt của hang động. Nhưng không phải chỉ là mất mát, ai cũng thế này, dù xấu đến đâu nhưng nếu suy xét kỹ vẫn có thể thấy được mặt tốt của họ.
Tổ ấm của Việt Anh – Phương Linh khi chưa tan vỡ
– Nhân vật Chu sketchcher có phải là nhân vật yêu thích của bạn cho đến nay không? – Bất kỳ nhân vật nào mà tôi quan tâm. Mọi người đều thích vai trò của một người làm công tác soạn thảo, tôi thích vai trò của một đại tá trong Hồng quân Liên Xô. Đây là một nhân vật có cách cư xử nhân văn, dứt khoát và vị tha. Anh ấy sẵn sàng hy sinh vô điều kiện, nếu chỉ để bảo vệ danh tiếng riêng tư. Vào vai này khiến tôi sống lại những năm tháng hào hùng, cháy bỏng với sự lãng mạn, hồn nhiên của một thời nghệ thuật sân khấu khó tìm. – Được hóa thân thành nhân vật lãng tử, hào hoa như Đại tá Lukanov Trong thời đại ấy, sân khấu nước Nga Xô Viết oai hùng và máu lửa, bản thân anh có cảm thấy nhân vật của mình ít nhiều mang bóng dáng của nhân vật này? – Tôi không dám nói rằng tôi có thể làm được những điều này? Đại tá Lukanov đã làm gì, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm, nếu tôi không sống sót thì ít nhất tôi cũng nghĩ đến những người khác. – Theo bạn, phẩm chất đáng quý nhất của một con người là gì? -Tốt bụng. “Lòng tốt” là một từ đẹp đẽ! Nó lãng mạn và có thể xoa dịu khủng hoảng trong cuộc sống của bạn. – Sự lãng mạn có bao gồm những từ ngữ hoa mỹ, hoa hồng, hay những thứ tương tự không?
– Chỉ là sự quyến rũ của vẻ bề ngoài, không phải bản chất của cuộc sống.
Phương Linh
– Vậy chắc anh ấy không bao giờ được nói những điều tử tế hay tặng hoa cho phụ nữ, đặc biệt là phuong linh? – Một cách chính xác. Nhưng đi mua đồ ăn sáng cho vợ. Hai cha con ngày nào chẳng gặp nhau nhiều. Tôi chỉ có thể nói chuyện với cô ấy trên đường. Cô ấy ngồi sau lưng tôi và kể đủ thứ chuyện. Mới sáng nay, cô ấy đã cho tôi xem câu chuyện mới của cô ấy. (Anh ấy mở túi và lôi ra một mảnh giấy khổ A4 chứa đầy các chữ cái đã đánh máy.) Đây, hãy đọc nó. Đối với tôi, thừa nhận cô ấy bị bệnh của mẹ cô ấy và đại loại là đổ lỗi cho cha cô ấy. Truyện thơ ấu của phuong anh, nguoi con gai viet anh, là câu chuyện của một cô gái 25 tuổi có những ký ức tuổi thơ sống trong một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Cô gái nhỏ an ủi mẹ và chia sẻ nỗi cô đơn của bố. Kết cấu câu chuyện chặt chẽ và lời thoại sắc nét. – Tự hỏi làm thế nào mà một cô bé mười tuổi có thể viết một câu chuyện ngắn đầy tình yêu thương và bi thương như vậy! – Cô ấy đã nhạy cảm từ khi còn là một đứa trẻ. Tôi nhớ khi tôi mới ba tháng tuổi, lần đầu tiên nghe bài hát của Cải Luân, nước mắt tôi đã chảy dài. Sau đó, khi lớn lên, tôi mê sách. Bây giờ tôi có thể đọc toàn bộ câu chuyện bằng tiếng Anh. Cô bé này như một tờ giấy trắng, nhưng lại rất hiểu chuyện của người lớn. Những gì viết ra ở đây là những dấu vết không thể xóa được. Vì điều này, tôi xin lỗi con gái của tôi.
– Về phần phuong linh, bạn có công bằng với cô ấy khi chia tay không?
Phương Linh và con gái
– Điều này có nghĩa là bạn thừa nhận rằng bạn đã đúng khi chia tay? – Linh nói đúng. Phụ nữ luôn đúng! Họ sống bằng tình yêu, ham vui những điều nhỏ nhặt mà đôi khi đàn ông trở nên thờ ơ đến bất cẩn. Ngày trước, Linh nói với tôi: “Cưới nhau đi”, theo tôi là hoàn toàn hợp lý, cưới ngay đi. . Bây giờ Ling nói “Anh không còn yêu em nữa”, điều này tôi nghĩ có lý. Cô ấy bày tỏ cảm xúc thật của mình. Tôi phải tôn trọng cảm giác này và rời khỏi khách sạn. Nhưng khách sạn đã giúp tôi tìm thấy nó bằng tinh thần. Cuộc chia tay kỳ lạ và êm đẹp! – Em chấp nhận ra đi, dễ chịu đựng nỗi cô đơn sao? -không dễ. Tôi phải nhập tâm vào kịch bản, sân khấu, dàn dựng để bình tĩnh. Thế nhưng, đêm giao thừa, cái giao thừa đầu tiên sau khi chia tay, tất bật đi diễn, không bạn bè, tôi ngồi một mình trong khách sạn mà khóc. – Bây giờ khác rồi phải không? Tôi nghe nói rằng bạn đã có một vị trí mềm cho một giáo viên piano tại Nhạc viện Thành phố! – Cũng là tri kỷ, giống như bây giờ có linh hồn, không phải người mới. Cô cũng có 3 người con và một cuộc hôn nhân đau buồn.
“Nếu có được hạnh phúc, mỗi người phải biết cho đi, thì theo một cách nào đó, một chút thiện thôi cũng có khi là hạnh phúc”
– Ba năm sau, anh vẫn trắng tay, sống lẻ loi trong một khách sạn mini ở Phú An, nghĩ thay đổi như vậy là đủ?