Top 8 ý tưởng về những người không từ bỏ số phận độc đáo nhất sẽ giúp các bạn học sinh lớp 9 có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thành nhanh chóng # 5 của mình môn Văn lớp 9 tập 2 thật hay, thật tốt nhé. . p>
Có rất nhiều tấm gương vượt lên số phận, vượt lên chính mình để thành công khiến chúng ta càng trân trọng và yêu quý hơn. Vậy bạn nghĩ gì về những người không khuất phục trước số phận? Chi tiết mời các bạn theo dõi bài viết dưới đây để học tốt hơn trong Bài tham khảo 9:
Chủ đề 2: Đất nước chúng ta có nhiều tấm gương vượt lên số phận và học tập thành công (như Ruan Yuqi bị gãy tay và viết bằng chân; Hua Xuantu bị mất cánh tay… Với “the một người không khuất phục trước số phận “.” Con người “, hãy viết một bài văn bày tỏ quan điểm của bạn về những con người này.
Suy nghĩ cho những người không chịu khuất phục trước số phận
Tôi. Giới thiệu:
- Giới thiệu khái quát những trường hợp điển hình thuộc nhiều lĩnh vực
- Tất cả đều có một điểm chung là vượt lên số phận để sống, học tập và cống hiến cho xã hội
Hai. Nội dung:
Một. Khen ngợi một số tấm gương không chịu khuất phục trước số phận
-Chọn các ví dụ điển hình về đề cập trên phương tiện truyền thông:
- thầy giáo nguyễn ngọc ký
- nhà thơ làm trong khoi
- vận động viên paragames
- kỹ sư máy tính …
Cần một bản tường trình ngắn gọn về việc đánh bại số phận của họ như thế nào
b. Hãy nghĩ về những người đó
+ Họ ngưỡng mộ nó
+ Tiêu diệt số phận bằng ý chí
+ Họ đã cho chúng ta thấy sức mạnh của ý chí
<3
- Tại sao họ “không chịu khuất phục trước số phận”?
- Cảm nhận về bản thân và cuộc sống
- Muốn sống tốt và có ích.
- Họ có ý thức và kiên trì vượt khó
- Mọi người giúp đỡ
c. Trách nhiệm của mỗi chúng ta và xã hội đối với họ là gì?
- Thông cảm và tôn trọng họ
- Giúp đỡ họ khi họ cần càng nhiều càng tốt
- Tạo điều kiện để những người như họ phát huy được tiềm năng của mình
Ba. Kết luận:
- Quyết tâm làm theo những ví dụ này
Nghĩ về một người đàn ông không đầu hàng số phận – mẫu 1
Trong cuộc sống, không phải ai cũng có cuộc sống hạnh phúc, xấu số được cha mẹ yêu thương, gia đình giàu có, sự nghiệp, tình yêu viên mãn. Nhưng đâu đó, ở một góc nào đó của xã hội, vẫn còn nhiều mảnh đời khó khăn, bất hạnh nhưng dường như ông trời đã lấy đi tất cả của họ, chỉ để lại cảnh đau thương. mát mẻ. Tuy nhiên, con người là những cá thể có nghị lực phi thường, đối mặt với hoàn cảnh đó, nhiều người đã bước ra khỏi hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh và viết nên những chương xúc động, xót xa trong cuộc đời mình. Họ không bao giờ coi ba chữ “cam chịu số phận” là bước lùi, bước lùi, họ quả là những hình mẫu đáng khâm phục và học hỏi.
Tôi nhớ William Shakespeare đã nói “Chúng ta kiểm soát số phận của mình, không phải các vì sao” và một câu nói thú vị “Trong khi số phận tạo ra hoàn cảnh, phản ứng của bạn phụ thuộc vào tính cách của bạn”. Tôi thừa nhận rằng số phận con người rất kỳ lạ, có người sinh ra đã mở mang số mệnh sung sướng cả đời, nhưng cũng có người sinh ra đã phải chịu nhiều đau khổ, thậm chí là xui xẻo liên tiếp. Thật không may, mặc dù họ không làm gì sai, nhưng họ đã phải chịu mất mát này đến mất mát khác trong cuộc sống của họ. Vì vậy, nếu có trách thì chỉ có thể trách số phận sao bất công? Tuy nhiên, vẫn có những người không từ bỏ cuộc sống, không từ bỏ ước mơ, không nản chí với số phận, họ vẫn nỗ lực hết mình, nếu xuất thân nghèo khó thì họ vẫn cố gắng. Chẳng may mất mắt thì dùng tai, mắt thì thấy, tay thì mất, chân vất vả, thậm chí tàn tật nhưng họ vẫn vươn lên sống tốt, hạnh phúc gia đình. và thực sự sống theo ngưỡng tối đa làm việc chăm chỉ của họ. Có thể kể đến những người tiêu biểu cho sự chăm chỉ, không phó mặc số phận của mình, có thể kể đến như nguyễn đình chỉ, nguyễn ngọc ký và nick vujicic, … họ là những tấm gương tiêu biểu nhất cho việc vượt qua nghịch cảnh lịch sử và địa lý.
Có lẽ Nguyễn Đình Thiu là một trong những nhà thơ gặp nhiều khó khăn và bất hạnh nhất trong lịch sử văn học Việt Nam. Sinh ra trong thời thế đất nước đổi thay, gia đình ly tán nhưng Ruan Dingzhao vẫn chăm chỉ học tập, chờ đến khoa thi thành danh. Không may, trên đường đi thi ở tỉnh Huế, nghe tin mẹ ruột của mình qua đời nên anh đã bỏ thi về quê chịu tang mẹ, cũng vì quá đau buồn cho mẹ mà Ruan Dingzhao trở thành mù mịt, con đường danh lợi và cả cuộc đời Tất cả dường như đóng cửa hoàn toàn, không những thế, bản thân anh còn bị tước bỏ cuộc hôn nhân của mình. Tuy nhiên, với lòng dũng cảm và nghị lực phi thường, Ruan Dingzhao đã mạnh mẽ đứng lên từ nỗi đau, và dù đã từ bỏ hy vọng về đường công danh nhưng anh vẫn tiếp tục nỗ lực để vạch ra một con đường cho riêng mình. , sau đó di cư vào nam với kiến thức của mình, dạy học và bào chế thuốc, đồng thời cho ra đời hàng loạt tác phẩm văn học có giá trị. Ruan Dingzhao lúc bấy giờ đã nổi tiếng khắp sáu tỉnh, không những thế còn lấy vợ, người mẹ đảm đang. Đặc biệt, những tác phẩm văn học tiêu biểu nhất của cuộc đời Ruan Dingzhao đều có giá trị cả về nội dung và nghệ thuật. Thuở nhỏ, ông đã để lại những tác phẩm có ý nghĩa giáo dục, nhân văn sâu sắc, khẳng định tư tưởng nhân nghĩa, lòng yêu nước thương dân sâu sắc, nội dung xoay quanh cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, hướng dẫn con người làm điều tốt đẹp hơn. đời sống và tu dưỡng nhân phẩm, đạo đức, những câu chuyện như Lu Wentian, Yang Tu Hamao, v.v., và sau này là sau khi Pháp chiếm Jiading, thơ của Ruan Dingzhao. Chủ yếu phục vụ phong trào chống giặc, cứu nước, thể hiện lòng căm thù giặc sâu sắc , đồng thời ca ngợi, cổ vũ tinh thần đấu tranh của nhân dân ta. Vì vậy, trong lòng nhân dân sáu tỉnh và cả nước ở thế kỷ 19, Nguyễn Đình Chao và những vần thơ của ông đã in sâu vào tâm hồn, máu thịt, là tấm gương soi rọi thế gian. Tâm hồn của dân tộc Việt Nam. . Có thể nói, những tấm gương vượt lên số phận trong văn hóa, văn học Việt Nam không thể không kể đến Nguyễn Đình Châu quả là có nhiều bất cập. Tự hỏi có bao nhiêu người như anh ấy, với nỗi mất mát và nỗi buồn chồng chất trên vai, có thể đứng dậy và nhìn về những hướng khác nhau, và thậm chí tôi nghĩ, có lẽ không thể nào có được một cảnh tượng tuyệt vời và ấn tượng hơn là có một đôi mắt sáng ngời.
Vai trò thứ hai là cô giáo Ruan Yuqi, vai trò này đã được nhắc đến trong một bài học trong sách giáo khoa tiểu học và đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí bao thế hệ học sinh. nguyen ngoc ky cũng có số phận như nguyễn đình chiểu, anh bị bệnh từ năm 4 tuổi và bị liệt hai tay, đối với một đứa trẻ thì nó như cướp đi tương lai của anh. Tuy còn trẻ nhưng Ruan Yuqi vẫn có con đường học tập sâu rộng, điều này thể hiện rõ anh là một người ham học và chăm chỉ. Năm 7 tuổi, không được đến lớp như các bạn, nhưng ngày nào người ta cũng thấy một cậu bé hai tay đứng ngoài cửa lớp chăm chú nghe cô giáo giảng bài, khi về đến nhà cậu bé đã dùng chân để tập viết bằng tay. Những ngày đầu đi học, phấn là than đen, bảng là xi măng, nền đất, đôi chân của cậu bé nghị lực đã không biết bao nhiêu lần đau nhức khi cố cầm phấn để viết. Ý chí và nghị lực của Nguyễn Ngọc Ký đã khiến cha mẹ và thầy cô cảm động đến mức họ quyết định bố trí cho em đến lớp một bộ bàn ghế đặc biệt. Từ đó, anh học giỏi, tham gia nhiều cuộc thi, đạt nhiều thành tích cao, tốt nghiệp ngành Sư phạm để trở thành giáo viên dạy chữ Quốc ngữ. Sau những năm tháng miệt mài học tập, Nguyên Nguyên đã có được những thành tích đáng nhớ cho riêng mình, đồng thời trở thành tấm gương sáng, truyền cảm hứng cho các thế hệ học sinh, thanh niên trên cả nước qua những câu chuyện và phần giao lưu của mình.
Một ví dụ khác mà tôi sắp nói đến là diễn giả nổi tiếng thế giới nick vujicic, người đã thu hút khán giả trên khắp thế giới bằng những bài phát biểu truyền động lực đầy cảm hứng và tiếng cổ vũ nồng nhiệt của mình. So với nhiều người bất hạnh, có lẽ Nick Vujicic là một trong những người kém may mắn nhất, anh sinh ra đã không có được cơ thể hoàn toàn lành lặn mà lại là một diễn viên hài không có tay chân và hầu như anh không thể có một cuộc sống bình thường và phải phụ thuộc. cho người khác. Trong suốt thời thơ ấu của mình, anh đã phải trải qua và chịu đựng những nỗi đau kinh hoàng về tinh thần và thậm chí nhiều lần vật lộn với ý định tự tử vì mặc cảm tự ti mà anh bị chế giễu. Sau một thời gian làm việc chăm chỉ và được sự yêu thương của những người thân, cuối cùng anh cũng đối mặt với những khuyết điểm của bản thân, tập thư pháp, sử dụng máy tính, sinh hoạt cá nhân và tập thể dục. Đánh tennis, bơi lội, nhảy dù… tất cả những hoạt động tưởng chừng khó khăn với anh trước đây thì nay anh đều có thể thực hiện khá suôn sẻ, có khi còn hơn cả người bình thường. Không dừng lại ở đó, vì quan tâm và cảm thông cho số phận của những người khuyết tật, Nick Vujic, 17 tuổi đã thành lập tổ chức phi lợi nhuận mang tên “Life without Limbs”, nhằm giúp đỡ những người khuyết tật. số phận như của bạn. Đồng thời, anh đã mạnh dạn trở thành một diễn giả giỏi, đi khắp thế giới nói về tuổi thanh xuân cho gần 3 triệu người, củng cố và thúc đẩy niềm tin, và truyền cảm hứng cho cuộc sống của nhiều người trẻ và kém may mắn. Ngoài ra, anh còn xuất bản sách riêng và làm phim tài liệu về cuộc đời mình, với thông điệp vượt lên số phận bất hạnh. Không những thế, anh còn cưới được một cô gái xinh đẹp và có những đứa con xinh đẹp. Có thể thấy, Nick đã vượt qua số phận của mình một cách thần kỳ và trở nên hạnh phúc hơn bất kỳ ai bằng chính sự nỗ lực và đấu tranh không ngừng nghỉ với số phận của mình.
Qua 3 ví dụ điển hình trên, chúng ta có thể thấy rằng trên cuộc đời này, con người ta sống, không chấp nhặt và chấp nhận số phận, nhưng có người không bao giờ buông tay thậm chí suýt mất tất cả. trong bất hạnh đáng tiếc. Tuy nhiên, bằng chính ý chí, niềm tin và sự nỗ lực không mệt mỏi, họ đã đứng lên để chạm tay vào thế giới và cùng những người lành lặn khác bước vào đời. Bỏ qua mặc cảm, tự ti, buồn bã, chán nản, họ đã cố gắng gấp trăm lần những người khác để sống một cuộc sống tươi sáng và hạnh phúc, hay một cuộc sống đơn giản hơn bình thường. Cuộc sống và con người như vậy thực sự đáng được xã hội và mọi người xung quanh yêu mến, trân trọng hơn. Chúng ta may mắn sinh ra đã có số phận, may mắn trong cuộc sống thì phải cảm thông, thấu hiểu và chia sẻ những người có số phận bi đát, đừng nhìn vấn đề bằng sự ích kỷ, phiến diện. Chúng ta phải luôn hiểu rằng một người như vậy chắc hẳn đã phải trải qua muôn vàn khó khăn, gian khổ và đổ biết bao mồ hôi, nước mắt để sống một cuộc sống gần như bình thường. Bản thân chúng ta có thể quá thoải mái khi sống cuộc sống của mình đến mức không bao giờ hiểu được. Đây là lý do tại sao một trái tim yêu thương và thấu hiểu thực sự là món quà và lời chúc tốt đẹp nhất cho những số phận bất hạnh trên thế giới này. Đồng thời, khi nhìn thấy những tấm gương không khuất phục trước số phận nói trên, chúng ta cũng cần tự kiểm điểm bản thân và nghiêm túc thử xem mình có thực sự nỗ lực hết mình để sống tiến bộ hay không. Vui mừng. Chúng ta đã sử dụng chính xác đặc quyền của một số mệnh may mắn chưa, những gì chúng tôi đã làm có thực sự xứng đáng với một số phận tốt đẹp. Hay là chúng ta chỉ quá mải mê hưởng thụ, bỏ qua sự cố gắng, thậm chí còn dần dần lãng phí bản thân, lãng phí cuộc đời, lãng phí thân thể, cuộc vui vô ích, vô tận. Vẫn trôi tuột những tháng ngày tuổi trẻ, không lo học hành, chăm chỉ làm việc, không biết quý trọng một thân hình hoàn mỹ và một gia đình hạnh phúc. Nếu đúng như vậy thì thật đáng trách, thật đáng thương cho một người chỉ có một thân xác, một số phận lành lặn nhưng lại thiếu thốn tâm hồn đến vậy.
Những người vượt lên số phận bất hạnh, đồng thời trở thành tấm gương sáng, đều là những con người thực sự đáng quý và đáng trân trọng trong truyền thuyết. Họ đã gieo niềm tin, hy vọng và động lực tốt đẹp vào cuộc sống này, tỏa sáng như những bông hoa hiếm hoi ra khỏi vùng tuyết đá lạnh lẽo đến với thế giới.
Nghĩ về một người đàn ông không chịu thua số phận – ví dụ 2
“Nơi địa hình núi đá khô cằn, có một loài hoa mọc thành chùm rất đẹp”. Giữa những khó khăn và thực tế khó khăn của cuộc sống, vẫn có những người không chịu bỏ cuộc để học hỏi và thành công. Chúng tôi gọi họ là “những người không chịu khuất phục trước số phận của mình”.
Có một câu ngạn ngữ Phật giáo: “Cuộc đời là một biển khổ”. Cuộc sống là tập hợp của những khó khăn, thử thách và đôi khi là những nỗi đau, bất hạnh. Nước ta nằm trong vùng thiên tai, còn nhiều khó khăn: miền Bắc và miền Trung thường xuyên gặp bão, miền Nam lũ lụt, nước biển dâng cao có thể nhấn chìm từng hộ gia đình. Khi chiến tranh đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, nỗi đau mất mát vẫn hiện hữu, không nguôi. Những người chồng không thể về, những đứa con còn sống bị ảnh hưởng bởi bom đạn để rồi thế hệ mai sau sinh ra: dị dạng, dị tật, … rồi vì điều kiện hoàn hảo. Cảnh, những đứa trẻ không được đến trường, sống cuộc đời thiếu ánh sáng. Nhiều người than phiền rằng cuộc đời thật bất công, số phận không suôn sẻ và hạnh phúc không dành cho họ.
Nhưng vẫn còn một số niềm vui ở phía bên kia của câu đố. Đôi khi cuộc sống buộc bạn phải chết chìm trong bất hạnh, không phải bạn chết đuối mà là bạn phải học bơi. Chịu nhiều thiên tai, nhưng chúng ta có nhiều tài nguyên, danh lam thắng cảnh. Quan trọng nhất, chúng tôi có con người. Thượng đế tạo hóa ban cho chúng ta trí tuệ để suy nghĩ, cho chúng ta sự kiên trì và lòng quyết tâm, dù nghịch cảnh cũng không thể lật ngược được, xin hãy giúp chúng ta một tay, để chúng ta “dốc hết sức lực”, “dẫu có sức mạnh như đá. , các em sẽ thành gạo “”, bằng cả tấm lòng và tình yêu thương, đoàn kết chiến đấu và chiến thắng. Và định mệnh chỉ là sự hiểu lầm, nó chỉ che giấu một sự thật rằng bạn không kiểm soát được cuộc sống của mình và không biết cách sử dụng món quà mà bạn được ban tặng.
Với ý chí sống, niềm hy vọng, những con người này không bao giờ khuất phục trước số phận. Ý chí sống, niềm tin – đó là những điều tuyệt vời. Niềm hy vọng có những khúc quanh, những khúc quanh, đôi khi nó vụt tắt, nhưng nó không bao giờ tan vỡ. Hy vọng rằng, khi lý trí không chủ động, sẽ có một nụ cười trên khuôn mặt của chúng ta. Hy vọng có thể đặt chân trên con đường mà mắt chúng ta không thể nhìn thấy. Khi đó chúng ta cần có nghị lực để tiếp tục con đường đã chọn và thực hiện nó bằng tất cả nhiệt huyết và đam mê của mình. Không ai có quyền đánh thuế ước mơ và sức lực của bạn. Vì vậy, không có gì để mất, chỉ cần lạc quan và cố gắng. Vì vậy, trong cuộc sống của chúng ta, có những diễn giả nổi tiếng như Ruan Yuqi không có tay, cũng có những hiệp sĩ công nghệ thông tin như Ruan Gongxiong chỉ nặng khoảng 20 ký. Trong khi cuộc sống luôn bộn bề lo sợ vì bão lũ, thiên tai thì người dân vùng Trung du vẫn từng ngày học tập và là thủ khoa của các kỳ thi đại học quốc gia.
Nhờ chăm chỉ, sáng tạo và cải thiện môi trường, con người không khuất phục trước số phận. Sự tìm tòi và sáng tạo của con người là vô tận. Bạn nghĩ bạn làm gì với hai bàn tay trắng? không có gì. Nhưng với trí thông minh tăng lên, khả năng sáng tạo là hoàn toàn có thể. Sự sáng tạo có thể giúp con người uốn cong con đường, đi lại dễ dàng hơn, có thể trải nhiều đá hơn và những con đường rải sỏi có thể nhẵn nhụi để bước tiếp. Điều gì khiến cậu bé Trạng nguyên trở thành Trạng nguyên nhỏ tuổi nhất nước ta? Đây là ngày chúng ta bắt đom đóm để học, dùng lá chuối làm sách, học mọi lúc mọi nơi. Những đồ vật xung quanh bạn chính là công cụ đắc lực, là nấc thang đưa bạn đến với thành công. Sau này, trong chiến tranh chống Mỹ, không một người lính nào không biết đến Bếp ăn Hoàng gia. Bếp không khói đã vô hiệu hóa công nghệ quân sự của không quân Mỹ, củng cố tình anh em, làm nên chiến thắng của quân đội ta.
Với tinh thần đoàn kết, tôi sẽ không khuất phục trước số phận. Mỗi chúng ta chỉ là một thiên thần với đôi cánh, và chúng ta chỉ có thể bay bằng cách dựa vào nhau. Một người dù giỏi đến đâu cũng không bằng một tập thể. Nhất là khi cuộc sống khó khăn, chúng ta phải nương tựa vào nhau để sống và tiến lên. Sự đoàn kết và tinh thần của dân tộc là sóng mạnh nhất, là bức tường thành vững chắc nhất, không gì có thể phá vỡ được. Như Đại tướng Võ Nguyên Giáp từng chia sẻ: “Hoa Kỳ thua Việt Nam vì Hoa Kỳ không hiểu người Việt Nam”. Tay chân đôn hậu, đôn hậu nhưng khi quê hương thiêng liêng bị xâm phạm, họ sẵn sàng hy sinh, đùm bọc lẫn nhau, cùng “những người con làm nên cuộc đời cho Tổ quốc”. Một lớp ngã, lớp khác lại dậy. Rồi một ngày nào đó, hãy để chiến thắng “lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu”.
Có nhiều con đường dẫn đến thành công, nhưng con đường dẫn đến thất bại đều giống nhau: không hy vọng, không ý chí, không nghị lực, không đoàn kết. Luôn có màu đen bên cạnh màu trắng, có niềm vui, và có nỗi buồn và nước mắt. Trong khi chúng ta luôn hy vọng sống không gặp nghịch cảnh, hãy nhớ rằng kim cương là than được hình thành dưới áp lực. Chỉ có trải qua đau khổ và thử thách, chúng ta mới biết mình là ai, mình ở đâu và mình mạnh mẽ như thế nào. Biết chấp nhận hoàn cảnh thì phải đứng lên, chiến thắng và sống một cuộc sống hạnh phúc, trọn vẹn hơn. Đừng thở dài nếu bạn vẫn muốn cố gắng, và đừng bỏ cuộc nếu bạn có thể kiên trì. Hạnh phúc là tất cả xung quanh chúng ta, chờ đợi chúng ta để giành lấy nó.
Đừng bao giờ tin tưởng những lời thoại của bạn sẽ cho bạn biết tương lai. Bởi vì những người không có tay đều có tương lai. Nó nằm trong cơ thể chúng ta, trong trái tim của chúng ta và trong cách chúng ta nghĩ.
Trong cuộc sống của chúng ta, có rất nhiều người luôn sống trong hạnh phúc, hạnh phúc và thành công, nhưng cũng có không ít người bất hạnh phải sống trong đau khổ và nuối tiếc. Khi sinh ra, họ nhanh chóng bị thiệt thòi vì khuyết tật. Những điều không may đến với họ theo nhiều cách, có thể là do bẩm sinh, do tai nạn, bệnh tật, tai nạn … Nói chung, sự khiếm khuyết luôn mang lại cho họ nỗi buồn triền miên, chia ly, xa lánh hoặc mặc cảm sâu sắc. Thể xác của họ không được như con người, nhưng tâm hồn họ vẫn trong sáng và lành mạnh. Họ tự gọi mình là những người “tàn tật nhưng không tàn tật”. Sức sống và ý nghĩa của họ sẽ mãi là tấm gương sáng cho mỗi chúng ta.
Một trong những người bật ra khỏi nỗi tuyệt vọng là Thầy giáo Nguyễn Ngọc Kee, một người cần mẫn, quyết tâm chiến thắng số phận. Anh đã đứng lên bằng một nghị lực phi thường mà rất ít người có được. Lớn lên, cánh tay anh teo tóp vì bệnh tật, nỗi đau thể xác ít hơn nỗi đau tinh thần. Sự thiếu vắng sự đồng cảm từ những người xung quanh, nỗi buồn và mặc cảm luôn đè nặng trong lòng, cướp đi tuổi thơ vui tươi và sự hồn nhiên tuổi trẻ của anh. Cuộc sống hồi đó ai cũng né tránh, kể cả với những người thân yêu. Cô giáo đã bỏ học, suốt ngày thu mình trong nhà, không chịu ra ngoài. Một ngày nọ, cô giáo trong làng đến nhà cô để gặp gỡ, trò chuyện và khuyên nhủ. Cô cho rằng ngoài hình thức, một người còn có nhiều thứ quan trọng hơn, đó là đời sống tinh thần và lý trí. Cô đã khuyến khích cậu bé ký tên rất nhiều. Những ngày này, cô ấy không đồng ý với cách cô ấy chỉ sống. Theo cô, sống quan trọng là sống có ý nghĩa đối với mỗi người. Cô giáo đã nghĩ về điều đó và hiểu ra rất nhiều điều mới mẻ. Anh nhận ra rằng cuộc sống khép kín không chỉ khiến anh đau khổ mà còn nhân đôi sự đau khổ của những người anh yêu thương. Anh hiểu hơn ai hết ý nghĩa của cuộc sống đối với một người khuyết tật về thể chất như tôi, chứ không phải sợ hãi như một người khuyết tật về tâm hồn. Từ đó, thầy như được tái sinh, quyết tâm sống và học tập cởi mở như bao người khác trong trái tim tàn tật của thầy càng trở nên mạnh mẽ. Không có tay, viết bằng chân. Viết bằng chân là một công việc khó khăn, và còn rất nhiều công việc khó khăn ngoài kia. Tuy nhiên, anh đã vượt qua tất cả và trở thành một học sinh giỏi ở trường trung học, một sinh viên gương mẫu trong giảng đường đại học bình thường, và sau này là một người thầy kiểu mẫu cho bao thế hệ học sinh. Không phải ai cũng có thể đứng dậy sau nỗi tuyệt vọng sâu sắc như chàng trai trẻ đầy nghị lực. Tấm gương của anh ấy cho thấy những người khỏe mạnh như chúng tôi cần phải cố gắng và làm nhiều hơn nữa.
Ngoài ra, Bai Tingrong cũng là người mà chúng tôi hết lòng ngưỡng mộ. Người khuyết tật này đang là sinh viên của 3 trường đại học: Khoa Giao thông Vận tải, Kinh doanh và Công nghệ Thông tin – Đại học Bách khoa Hà Nội. Chuyện xảy ra lâu lắm rồi. Ngày 14 tháng 3 năm 1993, anh đang trên đường đi học về thì một tai nạn kinh hoàng ập vào đầu. Một động cơ đã tông vào phía sau, hất anh ta ra đường, khiến anh ta bất tỉnh và hôn mê sâu trong nhiều ngày. Khi tỉnh dậy, tình trạng thể chất của anh sa sút hẳn, anh bị liệt hoàn toàn, các cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, khuôn mặt biến dạng và mất giọng nói. Tất cả dường như kết thúc với chàng trai trẻ này! Tuy nhiên, ý chí vươn lên, quyết tâm cao cùng với sự động viên, giúp đỡ của gia đình, đặc biệt là bố đã từng bước đưa anh trở lại cuộc sống. Nói thì dễ nhưng để làm được điều này, những người muốn tạo ra số phận của chính mình phải trả giá bằng biết bao nước mắt, đau đớn, xót xa, thậm chí là tuyệt vọng và cả máu. Nhiều ngày trôi qua, và chàng trai trẻ dũng cảm đã chiến thắng. Nụ cười đã trở lại với anh sau bao đêm vất vả trằn trọc không kiềm chế được bản thân. Đặc biệt sự hợp nhất tuyệt vời nhất là ngồi trên xe lăn, khó nói, khó nói, anh đã đi học trở lại với tấm bằng cử nhân kinh doanh, kỹ sư giao thông, kỹ sư công nghệ thông tin. – Trường Đại học Bách khoa Hà Nội ngày tốt nghiệp của anh. Không phải ai cũng làm được, kể cả những người bình thường như chúng tôi nhưng cậu bé khuyết tật bach dinh vinh đã làm được. Niềm hạnh phúc của anh không chỉ dành riêng cho cá nhân anh, mà là niềm tự hào của tất cả chúng ta. Biết trân trọng một người đã dũng cảm vượt qua số phận đau thương cũng có nghĩa là chúng ta đang hoàn thiện bản thân mình.
Hiện tại, hạnh phúc và tình yêu còn đồng hành với nghị lực và niềm tin cuộc sống đến với anh. Một người con gái nhỏ nhưng chân chất ở Huế đã yêu anh và ngưỡng mộ anh. Cô tự nguyện rời xa gia đình, rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình, đến sống cùng anh!
Mọi người vẫn chưa quên Chị Chợ, một cô gái khuyết tật ngồi xe lăn, bán bánh mì và sáng tác nhạc của Trần Xuân trong một lò đúc. Một cô gái thôn quê gầy gò một mình lên thành phố kiếm sống vì không muốn nhờ vả và phụ thuộc vào bất cứ ai, kể cả người thân của mình. Ở nước ngoài, không có người thân bên cạnh nhưng việc tự nuôi sống bản thân và chăm lo cho cuộc sống riêng không phải là điều dễ dàng. Một ngày nào đó, việc cô tham gia thể thao là cơ hội hay điều cần thiết cho những ai không chịu đầu hàng số phận. Một điều kỳ diệu khác đã xảy ra, chỉ với một người tràn đầy năng lượng như cô ấy. Cô và các bạn đã mang về tấm huy chương vàng Paralympic Đông Nam Á. Vinh quang mà họ giành được đã tôn vinh sức sống bất diệt của dân tộc Việt Nam chúng ta trên trường quốc tế.
Suy nghĩ về một người đàn ông không đầu hàng số phận – mẫu 4
Trước đây, quan niệm về số mệnh khá phổ biến trong xã hội. Theo quan niệm dân gian, số phận của mỗi người đều do “ông trời” định đoạt. Giàu có hay nghèo khó, thành công hay thất bại … không do cá nhân quyết định. “Thiên mệnh” đã ảnh hưởng rất nhiều đến nhận thức, suy nghĩ và tình cảm của con người, chính vì vậy, trong câu chuyện của Hoa kiều, nhà thơ Ruan Dou sau khi kể về cuộc đời đầy sóng gió của Thôi Kiều, đành phải dùng những câu thơ chua xót và bất lực. Kết thúc nó:
<3
Tuy nhiên, bên cạnh quan điểm tiêu cực đó, có một số ý kiến tích cực, lành mạnh thể hiện sức sống tiềm tàng của con người lao động, như: Đức năng thắng số, có ý chí … Tôi thấy nhiều người có ý chí và nghị lực phi thường. vượt lên số phận bất hạnh và trở thành tấm gương sáng cho mọi người học hỏi.
Người giáo viên đầu tiên ở Việt Nam luyện, chấm và viết bài văn bằng đôi chân là cô giáo Nguyễn Ngọc Ký, một tấm gương về nghị lực phi thường với sự kiên trì phi thường để vượt qua những khó khăn khi làm nghề giáo. một giáo viên xuất sắc.
Trong những năm 1960 và 1970, Nguyễn Ngọc Kee đã trở thành một nhân vật nổi tiếng ở miền Bắc. Tấm gương sáng của Trạng nguyên được đưa vào sách giáo khoa để dạy đạo đức cho học sinh. Nguyễn ngọc ký sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, từ nhỏ anh đã bị sốt triền miên, liệt cả hai tay, lâm vào hoàn cảnh đáng thương. Ngày nào tôi cũng thấy bạn bè cùng trang lứa tranh nhau đăng ký đi học. Thấy con ham học, năm sáu tuổi, bố mẹ đã đưa đi học. Cô giáo thông cảm, nhưng cũng phải lắc đầu. Không học ở trường, nhân vật học ở nhà. Mong muốn được biết chữ đã khiến Nguyễn Ngọc Kỉ nghĩ ra nhiều cách để luyện chữ. Lúc đầu, anh ấy viết nó bằng miệng, nhưng nó không hiệu quả. Một lần tình cờ nhìn thấy một đàn gà dùng chân đào lỗ trên mặt đất, Ruan Yuji nảy ra ý tưởng rằng anh có thể viết bằng chân. Kể từ đó, Ruan Yuqi tiếp tục luyện viết bằng chân.
Cô giáo đến thăm và mang cho cô một ít phấn. Nếu bạn chắc chắn muốn ký, vui lòng chấp nhận khóa học ký. Kể từ đó, chiếc chiếu đã gắn liền với cuộc sống của các em học sinh. Nhờ vậy, Ruan Yuqi không chỉ viết thạo mà còn đẹp, nhiều năm liền trở thành học sinh giỏi, hai lần được Bác Hồ tặng huân chương. Năm 1966, sau khi tốt nghiệp tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, Nguyễn Ngọc Gi được tuyển thẳng vào Khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp. Sau khi tốt nghiệp, nguyen ngoc ky trở về làng làm giáo viên và cho ra đời nhiều tác phẩm đặc sắc. Bạn không thể viết trên bảng đen bằng phấn, vì vậy giáo viên đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi và câu đố xoay quanh ý nghĩa của bài giảng; hãy viết ý chính và đặc điểm nổi bật của tác phẩm lên một tấm thẻ lớn, sau đó dùng chân để kéo. sợi dây buộc vào ròng rọc để giới thiệu bài giảng. Năm 1983, anh đoạt giải nhất cuộc thi giáo viên dạy văn xuất sắc của tỉnh Nanding. Từ năm 1993 đến nay, thầy tham gia giảng dạy tại trường giáo dục quận Gò Vấp, thành phố Hồ Chí Minh.
Nguyễn Ngọc Gi đã hai lần được Bác Hồ tặng bằng khen khi còn trẻ, và gần đây được tặng danh hiệu Nhà giáo ưu tú vì những đóng góp to lớn cho sự nghiệp giáo dục.
Rõ ràng, nguyen ngoc ky khởi nghiệp là một cậu bé bất hạnh và đã nỗ lực để trở thành một người có ích. Sau khi học được tấm gương sáng của Ruan Yuqi, Hua Xuan đã cắt cụt cả hai tay và buộc bút vào vai để viết.
do trong khoi bị liệt nhưng vẫn quyết tâm trở thành nhà thơ. Trần Văn Thuật vẫn đang tự học làm nhà văn sau khi bị liệt trong một tai nạn lao động …
Những năm gần đây, nhiều trường hợp vượt lên số phận đã được báo chí, truyền hình giới thiệu rộng rãi khiến nhiều người xúc động và khâm phục. Chang Shan, một nạn nhân chất độc da cam dị dạng và cao chưa đầy một mét, vẫn đang là sinh viên của hai trường đại học. Em Trần Thị Thương là nạn nhân chất độc da cam cao 50cm, hàng ngày phải nhờ mẹ hoặc bạn bè chở đi học, nhưng em vẫn học giỏi và ước mơ trở thành chuyên gia máy tính. Chị Hướng Dương bị tai nạn xe hơi, cụt hai chân nhưng chị không khuất phục trước số phận bất hạnh mà vẫn sống rất lạc quan, với thư viện sách nói chị thành lập đã mang lại niềm vui cho các em nhỏ khiếm thị. trinh tieu huong lớn lên như một đứa trẻ lang thang không biết cha mẹ là ai, suốt thời thơ ấu, thiếu nữ, cô phải sống dưới gầm cầu và vỉa hè, trôi dạt từ nam ra bắc, từ bắc vào nam, khắp các nẻo đường. khu rừng. Ra khơi mưu sinh … Nhận thức sâu sắc nỗi đau của những đứa trẻ mồ côi, giờ đây, với tấm lòng nhân ái, chị đã hết lòng mở cơ sở nuôi dạy hàng trăm trẻ em lang thang cơ nhỡ. Bằng tình yêu thương và trách nhiệm của một người mẹ, chị chăm lo cho các con ăn học, học chữ, học nghề thủ công. Họ yêu cô, tôn trọng cô và gọi cô là “Tổ quốc.” Cô xem đó là phần thưởng và là nguồn hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời mình. Nhà chăm sóc của cô hiện đã có tiếng tăm và được rất nhiều tổ chức từ thiện trong và ngoài nước ủng hộ.
Có rất nhiều ví dụ về điều này xung quanh chúng ta. Chúng ta có thể học được những bài học thiết thực, bổ ích về ý chí, nghị lực, khát vọng vươn lên mạnh mẽ trước số phận nghiệt ngã, vượt lên hoàn cảnh khó khăn, khẳng định giá trị của mình trong xã hội. Đồng thời, những tấm gương kiên trì, bền bỉ nhắc nhở chúng ta phải suy tư, soi lại bản thân và tự đặt câu hỏi: Mình đang sống như thế nào? Bạn đã làm gì để mang lại lợi ích cho gia đình và mọi người? Những trường hợp oanh liệt đó đã khẳng định mạnh mẽ câu nói nổi tiếng của nhà văn Ruan Bei: đường đi không khó, núi non sông núi mới khó, núi sợ sông sợ nước.
Suy nghĩ về một người đàn ông không đầu hàng số phận – Mẫu 5
Không ai trong chúng ta sinh ra có khả năng lựa chọn cha mẹ hoặc số phận của chính mình. Tạo hóa đã ban tặng cho mỗi người một số phận khác nhau. Có người sinh ra đã gặp nhiều may mắn và hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, sinh ra trong một gia đình giàu có. Ngược lại, một số người sinh ra đã dễ bị tổn thương vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, bị cha mẹ bỏ rơi, có người sinh ra đã kém sức khỏe hơn bạn bè, thậm chí còn dễ bị tổn thương hơn. Bạn rất nhiều. Nhưng dù thế nào đi nữa, con người chúng ta cũng cố gắng vươn lên trong cuộc sống. Có người gặp bất lợi trong cuộc sống nhưng họ không vì nó mà từ bỏ cuộc sống mà luôn nỗ lực vươn lên trong cuộc sống để không thua kém bạn bè. Những người này thực sự là tấm gương tốt để chúng ta học hỏi từ họ, là thái độ sống tích cực của họ.
Trong xã hội chúng ta vẫn còn rất nhiều người chịu thương chịu khó, không khuất phục trước số phận, không chấp nhận mình trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội, họ nỗ lực vươn lên trong cuộc sống của chính mình. cuộc sống của chính bạn. Điều thực sự đáng khâm phục. Cũng giống như thầy Ruan Yuqi, một người đã đau khổ cả đời, khi sinh ra đã bị liệt hai tay. Nhưng với nghị lực phi thường, anh đã cố gắng học viết bằng đôi chân của mình. Những ngày đầu học viết đã khó, nhưng viết tay lại khó vô cùng. Nhưng thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký vẫn kiên nhẫn luyện viết hàng ngày để em có thể tiếp tục sự nghiệp học tập của mình. Rồi thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí thi đỗ đại học và trở thành giáo viên. Thầy giỏi dạy viết bằng chân. Đây là một nỗ lực phi thường của con người. Hay như cậu bé Ruan Shanlin, cũng bị khuyết tật cả hai chân nhưng đã đạt được những thành tích phi thường trong học tập và cuộc sống. nguyen son lam la nguoi chinh phuc duoc nhieu giai thuong trong cuoc doi. Còn rất nhiều ví dụ khác trong cuộc sống. Con người sinh ra đã có số phận bất lợi hơn những người khác.
Những người yếu ớt khi sinh ra không được khỏe mạnh, nhưng chính nhờ ý chí và nghị lực sống phi thường, họ đã trở thành những người thành đạt không thua gì những người khỏe mạnh. lặn biển. Thậm chí, nhiều thanh niên có sức khỏe dẻo dai nhưng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống thì không. Họ để những thói hư tật xấu trong cuộc sống cám dỗ để rồi trở thành tội phạm gây ra những tội ác kinh hoàng. Những người trẻ này thực sự là gánh nặng cho xã hội, và họ thực sự không biết tận dụng những lợi thế mà cuộc sống và thiên nhiên ban tặng để họ sống vô ích và lãng phí tuổi trẻ tương lai của mình. Trong khi nhiều người sinh ra với di chứng của chất độc da cam, hoặc vốn có hoàn cảnh khó khăn, họ vẫn sống có ích với ước mơ và khát vọng của chính mình.
Điều đáng quý nhất ở những người này là sức sống phi thường và ngoan cường. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng họ vẫn vươn lên trong cuộc sống với những ước mơ, hoài bão to lớn. Những người này thường phải lao động gấp hai, ba lần thậm chí gấp mười lần người khỏe mạnh bình thường, nhưng họ đã tạo nên những điều kỳ diệu mà người khỏe mạnh bình thường không làm được. Đó là điều khiến những người này trở nên đáng quý. Dù tạo hóa bất công với họ nhưng họ không phụ sự cảm thông, thương xót của người khác mà luôn sống chủ động. Thậm chí, họ đã tạo nên một thành công khiến nhiều người khác phải ngưỡng mộ vì sự thành công của mình. Họ có thể sinh ra không có bộ phận cơ thể, nhưng với bộ não, họ đứng vững trong cuộc sống. Họ quyết khẳng định vị thế của mình và không tạo gánh nặng cho gia đình, xã hội. Chính trái tim, khối óc và ý chí của con người sẽ chinh phục mọi thứ trong cuộc sống. Những người có ý chí sinh tồn, không khó khăn nào có thể đánh bại được họ.
Suy nghĩ về một người đàn ông không đầu hàng số phận – Mẫu 6
Cuộc sống xung quanh chúng ta không tươi đẹp như chúng ta nghĩ, đó là lý do tại sao không phải ai cũng sống một cuộc sống hạnh phúc. Một người nổi tiếng đã nói: “Không có định mệnh, chỉ có quyết định của con người mới tạo nên vận mệnh”. Quả thực, đất nước ta có rất nhiều tấm gương vượt lên số phận, học hành thành đạt như: Thầy giáo Ruan Yuji, thương binh Ruan Zhongtong… Họ đã vượt lên số phận, vượt lên số phận khiến nhiều người phải khâm phục.
Có rất nhiều người trong cuộc sống của chúng ta đang gặp hoàn cảnh khó khăn. Nhưng vẫn có những người “không chịu khuất phục trước số phận”. Họ là những người có ý chí, nghị lực, tự tin vào cuộc sống. Thay vì khuất phục trước số phận, họ đã mạnh mẽ đứng lên và sống có ý nghĩa. Tất nhiên, chúng ta cũng biết đến cậu học sinh Ruan Yuqi là một tấm gương sáng về lòng dũng cảm vượt khó. Ví dụ về nguyễn ngọc ký được đưa vào sách giáo khoa để dạy đạo đức cho học sinh. Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, lại bị liệt cả hai tay, điều này khiến Ruan Yuqi gặp không ít trở ngại trong quá trình học tập và hiện thực hóa ước mơ của mình. Nhưng anh không bỏ cuộc và quyết tâm rèn luyện, học hỏi bằng chính đôi chân của mình và trở thành người thầy xuất sắc mà anh hằng mơ ước. Không chỉ Ruan Yuqi mà nhiều tấm gương như Du Zhongke cũng bị đánh bại. Ông bị liệt tự học và trở thành nhà thơ; ông Chen Wenshuo bị liệt do chấn thương trong công việc, ông đã tự học và trở thành nhà văn, … Qua những câu chuyện này, chúng ta có thể thấy một đức tính kiên trì và tinh thần chiến đấu không mệt mỏi. Họ là biểu tượng, tượng đài cho những người đã không khuất phục trước số phận của mình, và chúng ta không thể không cảm phục, ngưỡng mộ và kính trọng họ.
Trước hết, theo chúng tôi, điều gì đã khiến họ có được nghị lực phi thường như vậy? Đối với những người phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như vậy, họ biết họ phải đối mặt với những trở ngại, khó khăn và khác biệt gì so với những người bình thường khác. Chính vì họ biết mình phải đối mặt với những trở ngại gì, họ luôn mong muốn được hòa nhập và sống như những người bình thường khác. Họ muốn mình không yếu đuối trong mắt những người xung quanh. Niềm mong mỏi và sự động viên chân thành từ người thân, bạn bè và những người xung quanh cũng đã tạo động lực để họ nỗ lực làm việc, biến ước mơ thành nghị lực và quyết tâm, không ngừng nỗ lực để đạt được điều mình mong muốn. Nói cách khác, chính “không phó mặc số phận” đã giúp họ có tinh thần, ý chí quyết tâm vượt khó, vượt lên chính mình để sống có ích, có ích cho xã hội, nhẹ gánh cho mình. thuộc về dòng họ. … “hỏng” nhưng không bị “bỏ rơi”, với khả năng của mình họ đã gặt hái được nhiều thành công và lập nghiệp trong xã hội.
Không những thế, những người không khuất phục trước số phận đó, họ biến khuyết điểm thành điểm mạnh, thành nỗ lực để họ quyết tâm làm mọi việc. Họ nhận ra rằng vận mệnh nằm trong tay mỗi người, và họ quyết tâm vượt qua khó khăn, vượt lên chính mình, tạo dựng cuộc sống tốt đẹp cho mình và người thân, trở thành người có ích. Họ mong muốn đóng góp cho xã hội bằng nhiều cách khác nhau: phục vụ bản thân, tạo ra của cải để nuôi sống bản thân, giảm bớt gánh nặng cho gia đình, cho xã hội, đóng góp cho xã hội … Họ là những tấm gương sáng, những tấm gương nâng tầm họ vượt xa bất hạnh Là tiếng nói ca ngợi cuộc sống và thắp lại niềm tin vào chân lý cuộc sống cho mọi người …
Trong cuộc sống, có rất nhiều tấm gương để chúng ta học hỏi. Nguyễn Ngọc Ký, hiệp sĩ công nghệ thông tin nguyễn công hưng, mắc bệnh hiểm nghèo từ nhỏ khiến anh bị liệt hoàn toàn nhưng anh vẫn miệt mài học tập để mở trung tâm tin học cho người khuyết tật giúp họ tìm được hướng đi trong cuộc sống và có niềm tin vào life … like nick Những người như Vujicic, một cậu bé người Úc sinh ra không có tay và chân, đã trở thành những nhà hùng biện nổi tiếng thế giới. Được mọi người trên thế giới biết đến như một tấm gương vượt khó …, Chef Wang Kristin Ha, cô gái Việt Nam khiếm thị nhưng đầy nhiệt huyết đã xuất sắc giành giải Vua đầu bếp Mỹ. Không có gì to tát cả, đây là cuộc sống của họ – “những người không chịu khuất phục trước số phận” là thông điệp cao cả về cách sống có lợi. Làm thơ, viết văn, dạy học … Họ âm thầm làm việc và cống hiến cho xã hội, giống như cây cối làm đẹp, tô điểm cho cuộc sống, họ là tấm gương chứng minh cho sự chăm chỉ, và ý chí quyết tâm phi thường của anh khiến chúng ta cần phải thi đua.
Bên cạnh những tấm gương vươn lên trong học tập, cuộc sống đáng tự hào ấy, xung quanh chúng ta còn có những con người thực dụng, lười biếng, khi gặp khó khăn thường nản chí, thiếu thực tế. Có cố gắng cũng không chịu thua số phận, dễ bỏ cuộc hay quay lưng, hay phản ứng tiêu cực… Sống hèn nhát không dám đối mặt với sự thật nên mọi việc khó thành công. Những người này đáng bị chỉ trích trong xã hội của chúng ta.
Vậy trước những tấm gương này, chúng ta cần làm gì trước gương và những người đã, đang và đang phải trải qua những khó khăn gian khổ. Chúng ta hãy cùng nhau giúp đỡ và động viên những người khuyết tật, những người có hoàn cảnh khó khăn. Mỗi chúng ta cần học hỏi từ những nỗ lực phi thường và quyết tâm của họ để tiếp tục chiến đấu vì bản thân và họ, làm hết sức mình cho Tổ quốc. và làm cho cuộc sống của tôi có ý nghĩa hơn:
“Muốn là chim đậu cành lá, chim phải hót lá xanh. Vay tiền mà không cho đời thì sao, hãy cứ cho và nhận cho riêng mình”
Không phải trả tiền
Những người gặp phải hoàn cảnh này là tấm gương để chúng ta soi lại bản thân và là lời cảnh tỉnh cho những ai có cuộc sống không bình thường. Hãy chung sức xây dựng đất nước tươi đẹp. Hãy tự mình bước đi bằng hai đôi chân của mình và nhất định bạn sẽ đến được đích mà mình mong muốn!
Hãy nghĩ về một người không chịu khuất phục trước số phận – mẫu 7
Trong cuộc đời, có một số người sinh ra đã không may mắn. Thiên nhiên không công bằng với họ. Trong số đó, không ít người đành chấp nhận số phận, đành ngậm ngùi thở dài cho những ngày tháng sau này. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều người trong số họ chưa chấp nhận sự ưng thuận, dũng cảm và kiên trì vượt ra khỏi sự sắp đặt của tự nhiên. Thật quí giá!
Cả hai tay Ruan Yuqi vẫn khăng khăng viết bằng chân. Từ có thể viết đến viết tốt là cả một quá trình. Hơn thế nữa, anh còn quyết tâm thực hiện ước mơ đại học của mình. Và, ước mơ đó đã trở thành hiện thực trong cuộc đời anh. Hôm nay, anh ấy là Ruan Yuqi, một giáo viên trong lớp dạy học. Anh cũng là nạn nhân của cháu Nguyễn Minh Phúc, nạn nhân chất độc da cam, bị cụt tay khi vừa lọt lòng mẹ và cất tiếng khóc chào đời. Họ là những tấm gương vượt lên số phận và học hỏi từ thành công, và họ đáng để chúng ta ngưỡng mộ và tự hào.
Điều quý giá nhất ở họ là ý chí và nghị lực không ngừng vươn lên. Nó có thể dễ dàng dẫn đến mất lòng tự trọng. Từ đó không còn ham muốn, ước mơ, hoài bão gì nữa. Con người sống lầm lì, chờ đợi sự thương hại của người khác. Không, không phải cuộc sống, chỉ là hiện hữu. Những ví dụ này không nằm trong số đó. Thiên nhiên không làm cho họ công bằng, nhưng điều đó không có nghĩa là lấy đi mọi thứ của họ. Họ vẫn có trái tim và khối óc. Nếu biết đứng lên, vượt lên số phận, họ vẫn có thể sống đàng hoàng, tự tin như bao người khác. Vâng, chính tình yêu và niềm tin vào cuộc sống đã truyền cho ý chí và nghị lực. Sau đó, sức mạnh tương tự đã không làm cho những kẻ thua cuộc thất vọng. Hạnh phúc mỉm cười với họ. Dù hạnh phúc đến muộn màng, vất vả nhưng dư vị vẫn vẹn nguyên như bao người.
Những tấm gương vượt lên số phận và học tập thành công này không chỉ cho chúng ta thêm trân trọng giá trị của ý chí, nghị lực mà còn cho chúng ta hiểu sâu sắc hơn về ý nghĩa của một cuộc sống ý nghĩa. Có lẽ họ hiểu rõ hơn ai hết rằng cuộc sống chỉ thực sự ý nghĩa khi chúng ta biết cách sống hiệu quả và sống có ích. Mất mát giờ đây trở thành phép thử cho tình yêu cuộc sống trong lòng mỗi người. Vì vậy, họ từ chối sự sắp đặt của số phận. Họ đã chứng minh rằng cuộc sống vẫn cần sự hiện diện của họ trên thế giới này. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây những gì họ đã làm, đang làm và sẽ làm vẫn còn nguyên. Những đóng góp của họ đáng để chúng ta suy ngẫm.
Thật không may, trong chúng ta học sinh sinh ra đã có rất nhiều thứ, nhưng một số bạn chỉ biết vui chơi và hưởng thụ. Coi thường học hành, không tu dưỡng đạo đức, không nhìn tư cách thì hành động vô nghĩa, thấy mình thời thượng thì tự cao tự đại. Đã khuyên nhủ, nhắc nhở thì lại chế giễu những tấm gương cao đẹp đó và nói những điều không đẹp. Thật đáng tiếc!
Hiểu được điều này, biết rằng mỗi chúng ta, đặc biệt là thế hệ trẻ phải ngày càng ý thức hơn mình phải sống như thế nào, sống như thế nào cho xứng đáng với phẩm giá con người. Hãy nhìn vào những tấm gương cao quý đó và không ngừng hoàn thiện bản thân. Con đường đi đến thành công không bao giờ là suôn sẻ. Vì vậy, càng cần phải hiểu rằng: “Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”. Hơn 10.000 dặm, biết cách chọn một dặm để đi cho đến khi nào. Đến một ngày nhìn lại, tôi nhận ra rằng cuộc đời này có khuôn mặt của tôi.
Tương lai đang chờ chúng ta. Để có một tương lai tươi sáng, mỗi chúng ta hãy sống ở hiện tại với nhiệt huyết. Dù những tháng ngày chúng ta đang sống có vất vả và khó khăn đến đâu, chúng ta hãy tự tin sống. Hãy tự mình bước đi bằng hai đôi chân của mình và nhất định bạn sẽ đến được đích mà mình mong muốn!
Suy nghĩ về một người đàn ông không chịu khuất phục trước số phận – Mẫu 8
“Số phận của tôi thật bi thảm …”, “Đã …”, “Số phận éo le …”, “Nên …”. Không khó để nghe những lời than thở này kèm theo những gương mặt tiếc nuối, với một điều ước “nếu …” thì sao. Đành rằng nhiều người nói vậy thôi, nhưng có lẽ quan niệm về số phận giống như một bóng đen, bắt nguồn từ tư tưởng phong kiến lạc hậu, nó quẩn quanh con người trong những vòng luẩn quẩn, bế tắc và đôi khi là tuyệt vọng. Vì “vân tay cho biết số phận, nhưng nó luôn nằm trong tay chúng ta” và “những người không khuất phục trước số phận” hay những người dũng cảm làm nên cuộc sống theo cách của riêng họ?
“Định mệnh” là một thứ gì đó đã được sắp đặt trước theo quy luật của số phận, hay đó là những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống mà chúng ta thường nói đến? Nếu chúng ta hiểu “số phận” gắn liền với sự than thở, trách móc thì cụm từ này lại thiên về những trở ngại và những “ranh giới” trong cuộc sống. “Những người không chịu thua số phận của mình” là những người có đủ can đảm và nghị lực để vượt qua những ranh giới này.
Cách chúng ta hơn nửa thế kỷ, người bác sĩ trẻ Đăng Thủy Trăm ngày ấy đã từng đưa ra lý tưởng sống “cuộc đời phải trải qua giông tố, nhưng đừng cúi đầu trước giông tố”. Con gái tôi đã dành 28 năm trọn vẹn và thực sự cho đảng, cho đất nước, và tự do. “Cơn bão” mà nhà cách mạng trẻ tuổi gặp phải có lẽ dữ dội hơn bao giờ hết, và mạng sống của anh ta mong manh hơn bao giờ hết. Đó là những năm tháng chiến đấu ác liệt mà rất nhiều cô đã phải trải qua “Ở đây thép đã tan, chỉ có con người mới vững vàng đi qua”. Họ đã không khuất phục trước số phận. Vì niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn, vì một cuộc sống khiến mỗi ngày đều đáng sống, vì sự ngoan cường để bảo vệ những người thân yêu nhất, bảo vệ hai chữ thân yêu nhất: Tổ quốc?
Cuộc sống luôn có những cơn “bão tố” ập đến khiến chúng ta gục ngã, không chỉ một lần mà đôi khi rất nhiều lần, cho đến khi chúng ta lựa chọn trải nghiệm hoặc chấp nhận nó. Nhưng “bước ra khỏi giông bão, bạn sẽ không giống như người anh bước vào sóng gió” (Haruki Murakami). Vì vậy, sau cơn bão, chúng ta không nhìn thấy Ruan Yuqi, một học sinh tiểu học bại liệt, ốm yếu, mà chúng ta nhìn thấy một giáo viên xuất sắc, một người dũng cảm và một người lính cứu hỏa. Sau cơn bão, chúng ta không còn thấy cô ấy, Fan Thishun, bóng dáng của một người nhiễm HIV, chúng ta thấy người phụ nữ dám công khai căn bệnh thế kỷ, những tình nguyện viên của LHQ, những người đã vượt qua sóng gió và số phận, họ sử dụng nỗ lực của chính tôi đã thay đổi cuộc sống của tôi, những suy nghĩ của tôi là cô đơn, đau đớn, và tôi nhất quyết im lặng trước.
Trong cuộc sống, bên cạnh những người bị số phận che khuất, luôn có những người không bao giờ cúi đầu trước số phận. Họ đã có những lúc đau đớn, mệt mỏi, có lúc trầm cảm, nhưng họ đã vượt qua bằng ý chí và nghị lực phi thường nhưng không kém phần bất thường. Cơn bão có thể là trở ngại, nhưng chắc chắn sẽ là động lực để chúng ta trở nên tốt hơn, ít nhất là tốt hơn trước. Bởi vì để vượt qua cơn bão, bạn phải mạnh mẽ. Chính những tấm gương này đã truyền ngọn lửa ý chí. Nhưng suy nghĩ là chồi, và hành động là kết quả. Cuộc sống không bao giờ được định sẵn, sẽ luôn có những thăng trầm, vì vậy việc chuẩn bị về kiến thức và thực tế luôn là điều cần thiết. Có rất nhiều cách để chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ, tự chủ và thậm chí biết ơn vì đã giúp đỡ và giúp đỡ người khác.
Số phận của tôi có thể là một trang không hoàn hảo, nhưng đó là chính tôi viết lên một trang của cuộc đời mình, và tôi biết cuộc sống mà tôi viết ra sẽ rất đáng giá. Điều quan trọng là bạn và tôi sẽ viết trên những trang giấy đó mà không có hai chữ “bị bỏ rơi.”